Truyện Ngắn: Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Truyện Ngắn: Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Hành lang không rộng lắm, chỉ đủ để người ta kê trước phòng tư vấn một cái bàn. Chỗ này sẽ là chỗ cho các bác sĩ hoặc nhân viên y tế ngồi tiếp nhận hồ sơ. Dọc hành lang, những băng ghế dài được sắp xếp hơi lộn xộn và không theo một kiểu cách nào, có lẽ, nó không quan trọng mấy. Vì chúng để dành cho người nhà bệnh nhân trong thời gian chờ đợi. Mà thực ra, nói là bệnh nhân cũng không chính xác. Phải gọi là con người hoàn toàn bình thường về sức khỏe. Nhưng họ đến để được bác sĩ can thiệp, trút đi một phần cơ thể, một phần máu thịt, một phần linh hồn với nỗi sợ hãi trong tâm hồn, sự dằn vặt trong cơn tuyệt vọng, sự lựa chọn cuối cùng. Người ta, khi đến đây, có thể là mang tâm trạng thế này, thế kia, nhưng rốt cuộc, chỉ đơn giản là trút đi một món nợ.
Suốt một đời người phải mang bao món nợ chất chồng, nhưng có những món nợ đeo đẳng ta mãi không thôi và đôi khi nó trở thành nỗi ám ảnh cho tới chết. Đối với Tâm, có lẽ đó sẽ là sự thật.
Cô đứng tần ngần mãi trước phòng tư vấn, trong đó có hai người, Bác sĩ nữa là ba, sẽ bớt đi phần nào sự ngại ngần. Cô hít một hơi dài rồi đưa tay kéo mạnh cánh cửa. Một nụ cười đầy thông cảm hiện ra trên môi bà Bác sĩ già: “Em ngồi xuống đi”. Cô ngồi xuống, lén nhìn cô gái ngồi kế bên mình. Cô ta mặc váy, một chiếc váy rộng rãi khéo léo che đi cái bụng to lù lù. Cô ta trạc tuổi Tâm, hoặc là kém hơn một hai tuổi. Ngồi cạnh cô gái này là một bà tóc đã điểm bạc nhưng trang điểm đậm đến nỗi mùi son phấn toát nồng nặc. Có lẽ họ là mẹ con. “Em muốn nó giải quyết nhanh chóng để dứt hẳn đi. Thằng Tây nó sắp về rồi. Không làm ngay là gay go đấy”. “Vậy chị muốn nó lấy ai?”. “Lấy thằng Tây chứ lấy ai? Mà to thế này không biết có nguy hiểm gì không nhỉ?”. “Bọn em vẫn làm được. Chị an tâm, mới chỉ năm tháng thôi chứ gì? Bảy tám tháng bọn em vẫn làm được hết”. Mới có năm tháng thôi…? Vậy thì hai tháng, với Tâm có sá gì.
“Em phải hiểu cho anh. Sự nghiệp của anh chưa đâu vào đâu thì làm sao mà cưới với sinh. Cưới lúc này là chết anh luôn. Em nghỉ học giữa chừng còn bảo lưu được, chứ anh thì đã cận kề ngày bảo vệ luận văn rồi. Bỏ qua thạc sĩ để lên thẳng tiến sĩ, có phải ai cũng làm được như anh đâu”. “Nhưng nó là con của chúng mình”. Nghẹn ngào mãi Tâm cũng thốt ra được lời nói đó. Tiếng con, sao mà thiêng liêng đến thế. “Anh biết, anh biết! Nhưng không có con này sẽ có con khác. Việc gì phải quan trọng hóa vấn đề. Vả lại mới có hai tháng, đã hình thù gì đâu. Sau này, chúng ta sẽ có nhiều con… Thôi nào, nghe lời anh nhé!”. Miệng Toàn cong lên, nhưng không phải để hôn cô, mà là thuyết phục. “Cả cuộc đời anh, chưa bao giờ phải nài nỉ bất cứ ai, trừ em ra đấy”. Tâm nhớ mình đã lủi thủi bước ra khỏi căn phòng màu xanh ấy thế nào, dù đêm ấy Toàn vẫn có ý giữ cô ở lại. Hình như cô đã suýt va phải một đôi nam nữ đang chúi đầu bên nhau dưới góc bàng trước cửa nhà Toàn. Đến nỗi họ phải hét lên: “Mù dở à?”. Trong túi xách của cô, giấy siêu âm vẫn nằm nguyên vẹn trong ngăn nhỏ nhất và được kéo khóa cẩn thận. Cô vòng ra con đường nhỏ hướng tới một cái hồ. “Trước khi về kí túc xá, mình phải xé vụn và vứt nó đi”. Tâm nhủ thầm trước khi tưởng tượng ra những gương mặt tinh quái của ba đứa bạn cùng phòng.
Bà bác sĩ già cười tươi và gật đầu chào hai mẹ con kia, sau khi đã xong phần tư vấn. Họ không quên cảm ơn rối rít, thậm chí còn hớn hở và mừng rỡ như bắt được vàng. Bà ta quay sang Tâm: “Em thì sao đây? Kết quả siêu âm thế nào?” Trong một tích tắc, bà rút ra một tờ giấy nhỏ, điền vào hai chữ nạo thai rồi đưa cho Tâm: “Em đi xuống tầng một đóng tiền rồi làm hồ sơ, sau đó lên đây làm luôn. Tâm tần ngần: “Thế có đau không bác sĩ? Liệu sau này có con được nữa không ạ?”. “Không đau, có gì mà đau, thoáng cái là xong ấy mà. Sao lại không có con? Sợ thì thôi, để đó mà đẻ”. Tâm lí nhí: “Cảm ơn Bác sĩ”.
“Cảm ơn cuộc đời, vì luôn dạy cho con người những bài học quý”, Tâm chua chát. Cô tròng lại cái khẩu trang vào mặt rồi bước những bước nhẹ hẫng xuống cầu thang. Người với người lố nhố ngồi đó, những khuôn mặt mệt mỏi và u ám. Mình cũng đang ở trong số đó, có là cựu sinh viên, không cẩn thận thì cũng vào đây hết.
“Em đã quyết định chưa? Em hãy hiểu cho anh!” “Sao em lẩn tránh anh hoài thế. Trả lời cho anh biết!”. “Hãy suy nghĩ thật kĩ, cuộc đời thật sự không đơn giản. Em đừng làm anh sợ chứ”. Những tin nhắn được gửi ba mươi lần trong một ngày, nội dung cái nào cũng giống như cái nào. Tâm tuyệt vọng đến mức không đọc nữa. Cô miên man trong những đêm mất ngủ. Có lúc cô áp gối lên bụng, mơ mộng đến thiên thần của mình. Một thiên thần mắt đen xinh đẹp gọi cô là mẹ. Nhưng điều đó, với cô, hoàn toàn không thể được. Hẳn bố mẹ cô sẽ ngất xỉu nếu nghe tin cô mng thai, bạn bè, dư luận sẽ không để cho cô yên. Không ai chào đón sự có mặt, quyền làm người của đứa trẻ này, kể cả người cô yêu, dù nó không có lỗi lầm gì.
Và thế rồi, cô cũng gửi cho Toàn quyết định của mình: “Em sẽ làm theo ý anh”. Tình yêu không chỉ đơn thuần là đón nhận, mà còn hy sinh nữa. Hãy dẹp ngay cơn mâu thuẫn đáng nguyền rủa đang phình to trong bụng mình. Và làm theo lý trí mách bảo.
“Nguyễn Hoài Tâm, có không?”. Tâm xanh mặt, đầu gối ríu lại. Những người xung quanh nháo nhác: “Tâm kìa, ai là Hoài Tâm?”. Cô đứng dậy, có cảm giác mình đang ở pháp trường và đã đến lượt bị xử bắn. “Sao lâu thế hả, còn để gọi tên người khác nữa chứ”, cô y tá liếc xéo Tâm với cái nhìn không thiện cảm. Có lẽ vì Tâm mảnh mai, mặt mũi non nớt và trẻ hơn tuổi hai mươi mốt của cô rất nhiều. Tâm bước vào phòng, thấy đám người lố nhố đang chia nhau những chiếc váy. Cô ngồi phịch xuống giường. Ai đó dúi vào tay cô một chiếc váy bẩn thỉu và nhàu nát như đã có hàng trăm người mặc nó rồi. Tâm mân mê chiếc váy trong vô thức. Một chị người đẫy đà, mỡ căng bóng cả mặt quay sang Tâm bắt chuyện: “Em đến đây với ai?”. Không hiểu sao, có thể là quá bối rối và sợ hãi, Tâm thật thà:”Em đến một mình”. “Thế à, chưa chồng phải không? Tội nghiệp quá nhỉ. Còn ông xã chị đang ngồi ở ngoài kia, cái ông mặc bộ com lê ấy. Ông ấy bắt chị đẻ, nhưng chị lạy, phải giữ sắc đẹp chứ em. Ngu gì mà đẻ”. “Vâng!”, Tâm cúi đầu. “Em mặc váy vào đi” chị ta sốt sắng đưa những ngón tay mập mạp đầy nhẫn lên eo Tâm. “Eo nhỏ quá, để chị tìm cho em cái váy khác. Nào, cởi quần ra, cởi hẳn ra chứ, không phải ngại, cởi trước người yêu thì không ngại à?”. Từ phòng trong đang lần lượt vọng ra danh sách những người vào.
Cứ mười lăm đến hai mươi phút lại một cái giường nhỏ hẹp như cái cáng được hộ lý đẩy ra. Trên giường là những thân hình im lìm bất động. Người nào xong rồi thì được dìu xuống nằm nghỉ. Một số khác bu quanh hỏi han, xoa dầu quanh thái dương, quanh bụng. Tâm nhìn đôi chân mình đang run lên dưới lớp váy mỏng tan. Đúng lúc ấy, tên cô được vang lên. Cảm giác hoàn toàn không hề vinh dự như khi người ta xướng tên cô ở những giờ học hay kì thi.
Tâm đi chân đất, người ta không cho mang giày dép vào phòng. Bác sĩ phẫu thuật ngồi bình thản cạnh cái bàn nhỏ đựng toàn dao kéo, bên cạnh cô là một thanh niên đang cho thuốc vào ống tiêm, hình như là một loại thuốc gây tê, trong phòng nồng nặc mùi cồn. “Nằm xuống đi em”, “Đừng có khép thế, dãn chân ra nào em”, giọng nói của nữ Bác sĩ thật dịu dàng. Nó trấn an cô nghìn lần. Tay trái cô, anh Bác sĩ trẻ đã kịp nắn ven và tiêm một mũi, hình như anh ta hỏi cân nặng của Tâm nhưng cô nín thinh. Sau từng ấy ngày suy nghĩ, mất ăn mất ngủ, thân thể cô chỉ có chừng này, khoảng bốn mươi hai cân. Với cân nặng như thế, có đủ sức chịu đựng không?
Tâm rùng mình. Bắt đầu rồi hay sao ấy mà cô thấy lạnh ngắt ở phiá dưới, giống như một cái thìa nhọn đang xọc nhẹ, luồn sâu vào người cô rồi trong khoảng khắc kế tiếp, một vật khác tròn như quả bóng dội vào, thúc mạnh khiến cô tê điếng. Cô muốn hét lên nhưng hàm răng nghiến lại. Cô cảm nhận một cách kinh tởm hàm răng của con quái vật đang từ từ gặm nhấm, nghiền nát rồi nuốt chửng thân cô. Những dòng nước đầm đìa nhớt nhát từ đâu chảy xuống đùi. “Mình sẽ chết”. Vụt thoáng qua tâm trí gương mặt của mẹ cô, gương mặt Toàn đang dãn nở vì hạnh phúc. Cô chỉ kịp nghĩ đến từng đấy. “Máu ra nhiều quá!”, nữ bác sĩ kêu lên. “Đưa bông băng ngay cho tôi”. Tiếng chân người ngốn nháo chạy trong phòng. Giọng anh bác sĩ trẻ thảng thốt: “Cô ấy ngất rồi, huyết áp tụt mạnh”. “Máu ra quá nhiều, chuyển qua phòng cấp cứu ngay!”. Nữ bác sĩ nói như ra lệnh, dù trong đó có chút gì run rẩy và kinh ngạc: “Thật không ngờ! Trường hợp hi hữu này lại rơi vào ca của tôi”.
Trong giây phút mà người ta cuống cuồng đưa Tâm vào phòng cấp cứu ấy, tại sân trường đại học X., Toàn đang phơi phới bên cạnh bạn bè, đồng nghiệp và người thân của anh ta. Sáng nay, Toàn đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ với đề tài nghiên cứu “Những giải pháp về môi trường ở Việt Nam”. Họ ôm ấp, hò hét và cùng nhau chụp ảnh. Toàn hét lên thật to: “Cảm ơn bố mẹ, thầy cô giáo, cảm ơn bạn bè cho tôi có ngày hôm nay, ngày thật sự làm người”. Rồi Toàn tách ra khỏi đám đông tíu tít bu quanh, bước lên chiếc taxi mà bố mẹ anh chờ sẵn, trên tay Toàn trĩu nặng những bông hoa tươi thắm, khuôn mặt tràn đầy kiêu hãnh của anh ngập trong hoa. Người lái xe tiến đến đỡ giùm và cất đi, nhưng lẫn trong đống hoa ấy, có những bông hoa vô tình rơi xuống.
Chiếc xe lao vút về phiá trước, để lại một lớp bụi mờ như làn khói nhẹ cuộn lại rồi lan tỏa từ bánh xe, vô tình bám vào những bông hoa rớt lại. Và bởi vì đường phố chật hẹp, những bánh xe khác lại tiếp tục đi qua, chen chúc, nghiền nát những cánh hoa lăn lóc tơi tả và tội nghiệp.
Nhưng chẳng ai có thì giờ để ý. Đường ta, ta cứ đi…
Cấn Văn Khánh
(Báo Người Lao Động – Chúa Nhật 2/7/2007)